Hôm nay, trời mưa cuối thu, ngồi buồn làm ly cà phê kể lại câu chuyện cuộc đời tôi 2 năm đắng cay. Chả phải nhà văn nên hơi lủng củng, các bác thông cảm.
Ảnh trên là thằng bạn tôi chạy ra đón tôi chụp ngày cô ấy lên xe hoa đi lấy chồng. Vừa gặp cú sốc lớn trong việc kinh doanh lại nghe tin cô ấy bỏ mình đi lấy chồng khiến tôi suy sụp tưởng như không thể gượng dậy nổi.
Tôi năm nay 28 tuổi, trước đây tôi là chủ của chuỗi của hàng thời trang Lion Shop. Ngày mới tốt nghiệp tôi cùng hai người bạn hùn vồn vào đi buôn quần áo, đầu tiên là hàng Quảng Châu. Sau vài đợt hàng mua may bán đắt chúng tôi có một số vốn nhất định, mỗi đứa vay thêm bạn bè người thân góp lại cũng được gần 500 triệu để khởi nghiệp. Chúng tôi đầu tư mở cửa hàng thơi trang gần khu phố cổ bây giờ, tiền thuê mặt bằng, trang trí các thứ linh tinh cũng hết gần 200 triệu. Còn lại chúng tôi dành để nhập hàng, quảng cáo với vốn xoay vòng.
Việc kinh doanh ban đầu rất tốt, chúng tôi nhanh chóng có được chút tiếng tăm nhờ lựa chọn sản phẩm chất lượng với giá hợp lý. Tính ra hồi đó mỗi ngày chúng tôi cũng bán cả gần trăm đơn hàng mỗi ngày đó. Hồi đó làm ăn tôi chả mê tín gì đâu, về cửa hàng mới cũng chỉ nghĩ làm sao cho tốt chứ chả cúng bái, thờ thần tài gì cả.
Sau hơn 6 tháng sau khi mở cửa hàng đầu tiên, chúng tôi đã mở được cửa hàng thứ hai tại phố Bạch Mai - một con phố sầm uất không kém gì ở phố cổ cả. Việc kinh doanh khá tốt, tiền cũng kiếm được nhiều hơn. Sau hơn hai năm kinh doanh tôi mua được một căn chung cư với chiếc xe SH nhập. Kể chuyện kinh doanh thế thôi, giờ nói đến cô ấy, người mà tôi quen tại cửa hàng của mình.
Là khách hàng ruột của cửa hàng nên chỉ vài lần là tôi có thể bắt quen với cô ấy. Cô ấy là một người khá cá tính, lại rất có duyên nên tôi bị hút hồn ngay từ lần đầu gặp. Hình như chúng tôi sinh ra là dành cho nhau vậy, chỉ 1 tháng sau khi quen là chúng tôi bắt đầu yêu. Chúng tôi hợp nhau đến từng chi tiết nhỏ. Thậm chí hai đứa đã đưa về ra mắt ra đình nhau và dự định cưới vào cuối năm đó hoặc đầu năm sau. Nhưng trớ trêu thay cuộc đời trêu ngươi tôi, một biến cố lớn xảy đến với tôi.
Trong một lô hàng cửa hàng nhập bị công an bắt tại cửa hàng và phát hiện có "chất trắng". Tôi bị bắt ngay sau đó. Gia đình tôi phải bán hết mọi thứ trong nhà để chạy án cho tôi, bao gồm cả mảnh đất của bố mẹ tôi ở quê và căn chung cư của tôi. May mắn sau hơn 3 tháng tạm giam chờ điều tra, xét xử, cuối cùng tôi được tòa tuyên trắng án và thả tự do. Ngày tôi được thả tự do cũng là ngày mà tôi nhận được tin em sẽ làm đám cưới với thằng bạn của tôi. Trở lại cửa hàng thì thấy đã bị sang nhượng cho người khác, tìm đến chỗ em ở thì được biết em đã chuyển đi được gần 3 tháng rồi.
Vợ sắp cưới bỏ đi lấy bạn thân, việc kinh doanh thì đổ bể, tài sản gia đình bán đi sạch trắng. Giờ đây tôi thực sự trắng tay, ngày lo bữa ăn giờ với tôi còn khó khăn. Hồi đó nghe mẹ tôi nói là mày mua phải cái nhà "phạm hướng nghịch", tuổi mày ở đó thì chỉ có táng gia bại sản, gia đình ly tán thôi. Lúc đầu chuẩn bị mua nhà mẹ tôi có đi xem về rồi can ngăn tôi nhưng tôi nhất quyết không nghe. Đến bây giờ mới thấy hối hận mà không biết làm gì.
Một hôm sau khi chạy xe ôm về, mẹ tôi cứ nằng nặc kéo tôi đi đến chỗ người quen, bà bảo đến đây giải đen đi, không rồi mày không bao giờ ngóc đầu lại được đâu, năm nay là năm hạn nặng của mày đó lại còn mua phải cái nhà đó thì cả đời mày sẽ nghèo khó mãi thôi. Tôi cũng nguôi nguôi mà đi theo mẹ (trước giờ tôi chả tin mấy cái mê tín này, nhưng sau biến cố kia cũng bắt đầu tin một chút).
Hóa ra mẹ tôi dẫn tôi đến chỗ Đại Đức Thích Giác Tâm, trụ trì ở chùa Đại Quan, ngôi chùa nổi tiếng ở quê tôi. Thầy nói chuyện với tôi rất nhẹ nhàng, cảm giác thoải mái. Sau khi nói chuyện xong thầy có cho tôi một chiếc vòng tay gỗ trầm và nói cái này thầy đã trì chú cầu may cho rồi, vòng gỗ trầm đeo giúp tụ linh khí, hút tài lộc, mà hương gỗ trầm cũng rất tốt cho sức khỏe.
Tôi mang vòng tay gỗ trầm về đeo thôi, nghĩ rằng chưa chắc may mắn gì nhưng có lẽ cũng tốt cho sức khỏe thật vì hương gỗ từ vòng rất thơm, ngửi vào thì cảm thấy thoải mái, sảng khoái vô cùng.
Đeo vòng tay cũng phải hơn 2 tháng mà thấy cũng không có gì khác thường cả, tôi vẫn ngày ngày đi chạy xe ôm, thỉnh thoảng cũng nghe ngóng thông tin về em. Được biết cũng gần đến với ngày cưới của em mà tôi càng thấy buồn hơn, không nghĩ rằng em có thể nhanh chóng quên tôi đi lấy người khác như thế.;
Một ngày của hơn 2 tuần sau đó, lúc đó phải khoảng hơn 12h00 đêm, tôi vừa có cuốc chở khách ra ngoại thành đang trên đường trở về phòng trọ. Mẹ tôi lên thăm vài hôm rồi lại về quê, còn có một mình nên tôi cũng chả thiết về cái phòng trọ nóng bức đó lắm nên đi xe từ từ trên đường để đón một chút gió. Đến một ngã tư khá là vắng, tôi bỗng nghe thấy tiếng xô đẩy ở một góc khuất, ban đầu nghĩ mình đã đủ đen đủi rồi nên không muốn tìm thêm phiền toái nữa, nhưng rồi tôi vẫn quyết ngó vào xem có chuyện gì. Ngờ đâu thấy một cô gái xinh đẹp, ăn mặc sành điệu đang bị một đám giang hồ trêu ghẹo bên một chiếc hạng sang. Cũng chả cầu gì đâu, tôi tức khí anh hùng lao ra định bụng dọa cho bọn kia chạy đi thôi. Ai ngờ chúng nó liều lĩnh hơn tôi tưởng, tôi bị chúng nó đánh cho một trận nhừ tử rồi bỏ đi. Tôi ngất luôn ở đó cũng chả còn biết gì cả. Sau 2 hôm tôi mới tỉnh, thấy bên cạnh là cô gái hôm nọ bị bọn đầu gấu trêu ghẹo ở góc khuất đó. Không ngờ cô ấy lại chăm sóc tôi tận tình đến vậy, nghe bác sĩ nói 2 hôm tôi hôn mê cô ấy đều ở trong việc chăm sóc cho tôi. Cô gái ấy cũng chính là vợ tôi hiện tại.
Nhờ cái hôm đó chúng tôi quen biết, tìm hiểu thấy hợp nhau, cô ấy cũng không chê tôi nghèo mà vẫn quyết định yêu và cưới tôi chứ. Nhờ có vợ hậu thuẫn tôi bắt đầu kinh doanh lại, nhờ có kinh nghiệm trước đó mà tôi nhanh chóng gây dựng lại cơ ngơi như trước, thậm chí còn to lớn hơn trước.
Lại kể về hôm định mệnh đó tôi hỏi: "Sao em lại ở lại trong viện chăm sóc anh như vậy?"
Lúc đó vợ tôi trả lời: "Thứ nhất anh là người giúp em, lúc đó không có anh cũng không biết bọn đó sẽ làm gì em nữa. Thứ hai là anh có chiếc vòng tay gỗ Trầm rất giống của em, em cảm giác hai người rất có duyên, lúc nghe bác sĩ nói anh bị hôn mê chưa chắc có thể tỉnh lại được làm em lo lắng và áy náy lắm"
Cũng không biết nhờ đâu duyên số hay chiếc vòng tay gỗ Trầm đó mà tôi máy mắn gặp được vợ tôi, người đã giúp tôi quên đi được người yêu cũ, người đã giúp tôi gây dựng lại sự nghiệp, người đã cho tôi một mái ấm với đứa con trai đầu lòng
Bác nào đang kém may mắn, làm ăn không thuận có thể thử đeo vòng tay gỗ Trầm xem sao, có thể may mắn chưa đến ngay nhưng cũng rất tốt cho sức khỏe, tinh thần. Tinh thần minh mẫn, sảng khoái làm việc sẽ hiệu quả, thành công hơn.
Tuy nhiên để mua được chiếc vòng Gỗ Trầm đã được trì chú như tôi thì phải đặt trước ở chỗ Đại Đức Thích Giác Tâm chứ vòng không có sẵn. Bác nào muốn thì có thể đặt trước tại đây nhé.
Ảnh trên là thằng bạn tôi chạy ra đón tôi chụp ngày cô ấy lên xe hoa đi lấy chồng. Vừa gặp cú sốc lớn trong việc kinh doanh lại nghe tin cô ấy bỏ mình đi lấy chồng khiến tôi suy sụp tưởng như không thể gượng dậy nổi.
Tôi năm nay 28 tuổi, trước đây tôi là chủ của chuỗi của hàng thời trang Lion Shop. Ngày mới tốt nghiệp tôi cùng hai người bạn hùn vồn vào đi buôn quần áo, đầu tiên là hàng Quảng Châu. Sau vài đợt hàng mua may bán đắt chúng tôi có một số vốn nhất định, mỗi đứa vay thêm bạn bè người thân góp lại cũng được gần 500 triệu để khởi nghiệp. Chúng tôi đầu tư mở cửa hàng thơi trang gần khu phố cổ bây giờ, tiền thuê mặt bằng, trang trí các thứ linh tinh cũng hết gần 200 triệu. Còn lại chúng tôi dành để nhập hàng, quảng cáo với vốn xoay vòng.
Việc kinh doanh ban đầu rất tốt, chúng tôi nhanh chóng có được chút tiếng tăm nhờ lựa chọn sản phẩm chất lượng với giá hợp lý. Tính ra hồi đó mỗi ngày chúng tôi cũng bán cả gần trăm đơn hàng mỗi ngày đó. Hồi đó làm ăn tôi chả mê tín gì đâu, về cửa hàng mới cũng chỉ nghĩ làm sao cho tốt chứ chả cúng bái, thờ thần tài gì cả.
Sau hơn 6 tháng sau khi mở cửa hàng đầu tiên, chúng tôi đã mở được cửa hàng thứ hai tại phố Bạch Mai - một con phố sầm uất không kém gì ở phố cổ cả. Việc kinh doanh khá tốt, tiền cũng kiếm được nhiều hơn. Sau hơn hai năm kinh doanh tôi mua được một căn chung cư với chiếc xe SH nhập. Kể chuyện kinh doanh thế thôi, giờ nói đến cô ấy, người mà tôi quen tại cửa hàng của mình.
Là khách hàng ruột của cửa hàng nên chỉ vài lần là tôi có thể bắt quen với cô ấy. Cô ấy là một người khá cá tính, lại rất có duyên nên tôi bị hút hồn ngay từ lần đầu gặp. Hình như chúng tôi sinh ra là dành cho nhau vậy, chỉ 1 tháng sau khi quen là chúng tôi bắt đầu yêu. Chúng tôi hợp nhau đến từng chi tiết nhỏ. Thậm chí hai đứa đã đưa về ra mắt ra đình nhau và dự định cưới vào cuối năm đó hoặc đầu năm sau. Nhưng trớ trêu thay cuộc đời trêu ngươi tôi, một biến cố lớn xảy đến với tôi.
Trong một lô hàng cửa hàng nhập bị công an bắt tại cửa hàng và phát hiện có "chất trắng". Tôi bị bắt ngay sau đó. Gia đình tôi phải bán hết mọi thứ trong nhà để chạy án cho tôi, bao gồm cả mảnh đất của bố mẹ tôi ở quê và căn chung cư của tôi. May mắn sau hơn 3 tháng tạm giam chờ điều tra, xét xử, cuối cùng tôi được tòa tuyên trắng án và thả tự do. Ngày tôi được thả tự do cũng là ngày mà tôi nhận được tin em sẽ làm đám cưới với thằng bạn của tôi. Trở lại cửa hàng thì thấy đã bị sang nhượng cho người khác, tìm đến chỗ em ở thì được biết em đã chuyển đi được gần 3 tháng rồi.
Vợ sắp cưới bỏ đi lấy bạn thân, việc kinh doanh thì đổ bể, tài sản gia đình bán đi sạch trắng. Giờ đây tôi thực sự trắng tay, ngày lo bữa ăn giờ với tôi còn khó khăn. Hồi đó nghe mẹ tôi nói là mày mua phải cái nhà "phạm hướng nghịch", tuổi mày ở đó thì chỉ có táng gia bại sản, gia đình ly tán thôi. Lúc đầu chuẩn bị mua nhà mẹ tôi có đi xem về rồi can ngăn tôi nhưng tôi nhất quyết không nghe. Đến bây giờ mới thấy hối hận mà không biết làm gì.
Một hôm sau khi chạy xe ôm về, mẹ tôi cứ nằng nặc kéo tôi đi đến chỗ người quen, bà bảo đến đây giải đen đi, không rồi mày không bao giờ ngóc đầu lại được đâu, năm nay là năm hạn nặng của mày đó lại còn mua phải cái nhà đó thì cả đời mày sẽ nghèo khó mãi thôi. Tôi cũng nguôi nguôi mà đi theo mẹ (trước giờ tôi chả tin mấy cái mê tín này, nhưng sau biến cố kia cũng bắt đầu tin một chút).
Hóa ra mẹ tôi dẫn tôi đến chỗ Đại Đức Thích Giác Tâm, trụ trì ở chùa Đại Quan, ngôi chùa nổi tiếng ở quê tôi. Thầy nói chuyện với tôi rất nhẹ nhàng, cảm giác thoải mái. Sau khi nói chuyện xong thầy có cho tôi một chiếc vòng tay gỗ trầm và nói cái này thầy đã trì chú cầu may cho rồi, vòng gỗ trầm đeo giúp tụ linh khí, hút tài lộc, mà hương gỗ trầm cũng rất tốt cho sức khỏe.
Tôi mang vòng tay gỗ trầm về đeo thôi, nghĩ rằng chưa chắc may mắn gì nhưng có lẽ cũng tốt cho sức khỏe thật vì hương gỗ từ vòng rất thơm, ngửi vào thì cảm thấy thoải mái, sảng khoái vô cùng.
Đeo vòng tay cũng phải hơn 2 tháng mà thấy cũng không có gì khác thường cả, tôi vẫn ngày ngày đi chạy xe ôm, thỉnh thoảng cũng nghe ngóng thông tin về em. Được biết cũng gần đến với ngày cưới của em mà tôi càng thấy buồn hơn, không nghĩ rằng em có thể nhanh chóng quên tôi đi lấy người khác như thế.;
Một ngày của hơn 2 tuần sau đó, lúc đó phải khoảng hơn 12h00 đêm, tôi vừa có cuốc chở khách ra ngoại thành đang trên đường trở về phòng trọ. Mẹ tôi lên thăm vài hôm rồi lại về quê, còn có một mình nên tôi cũng chả thiết về cái phòng trọ nóng bức đó lắm nên đi xe từ từ trên đường để đón một chút gió. Đến một ngã tư khá là vắng, tôi bỗng nghe thấy tiếng xô đẩy ở một góc khuất, ban đầu nghĩ mình đã đủ đen đủi rồi nên không muốn tìm thêm phiền toái nữa, nhưng rồi tôi vẫn quyết ngó vào xem có chuyện gì. Ngờ đâu thấy một cô gái xinh đẹp, ăn mặc sành điệu đang bị một đám giang hồ trêu ghẹo bên một chiếc hạng sang. Cũng chả cầu gì đâu, tôi tức khí anh hùng lao ra định bụng dọa cho bọn kia chạy đi thôi. Ai ngờ chúng nó liều lĩnh hơn tôi tưởng, tôi bị chúng nó đánh cho một trận nhừ tử rồi bỏ đi. Tôi ngất luôn ở đó cũng chả còn biết gì cả. Sau 2 hôm tôi mới tỉnh, thấy bên cạnh là cô gái hôm nọ bị bọn đầu gấu trêu ghẹo ở góc khuất đó. Không ngờ cô ấy lại chăm sóc tôi tận tình đến vậy, nghe bác sĩ nói 2 hôm tôi hôn mê cô ấy đều ở trong việc chăm sóc cho tôi. Cô gái ấy cũng chính là vợ tôi hiện tại.
Nhờ cái hôm đó chúng tôi quen biết, tìm hiểu thấy hợp nhau, cô ấy cũng không chê tôi nghèo mà vẫn quyết định yêu và cưới tôi chứ. Nhờ có vợ hậu thuẫn tôi bắt đầu kinh doanh lại, nhờ có kinh nghiệm trước đó mà tôi nhanh chóng gây dựng lại cơ ngơi như trước, thậm chí còn to lớn hơn trước.
Lại kể về hôm định mệnh đó tôi hỏi: "Sao em lại ở lại trong viện chăm sóc anh như vậy?"
Lúc đó vợ tôi trả lời: "Thứ nhất anh là người giúp em, lúc đó không có anh cũng không biết bọn đó sẽ làm gì em nữa. Thứ hai là anh có chiếc vòng tay gỗ Trầm rất giống của em, em cảm giác hai người rất có duyên, lúc nghe bác sĩ nói anh bị hôn mê chưa chắc có thể tỉnh lại được làm em lo lắng và áy náy lắm"
Cũng không biết nhờ đâu duyên số hay chiếc vòng tay gỗ Trầm đó mà tôi máy mắn gặp được vợ tôi, người đã giúp tôi quên đi được người yêu cũ, người đã giúp tôi gây dựng lại sự nghiệp, người đã cho tôi một mái ấm với đứa con trai đầu lòng
Bác nào đang kém may mắn, làm ăn không thuận có thể thử đeo vòng tay gỗ Trầm xem sao, có thể may mắn chưa đến ngay nhưng cũng rất tốt cho sức khỏe, tinh thần. Tinh thần minh mẫn, sảng khoái làm việc sẽ hiệu quả, thành công hơn.
Tuy nhiên để mua được chiếc vòng Gỗ Trầm đã được trì chú như tôi thì phải đặt trước ở chỗ Đại Đức Thích Giác Tâm chứ vòng không có sẵn. Bác nào muốn thì có thể đặt trước tại đây nhé.






Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét